驕陽(yáng)
詞語(yǔ)解釋
驕陽(yáng)[ jiāo yáng ]
⒈ ?酷烈的陽(yáng)光。
例頭頂驕陽(yáng)。
英blazing sun;
引證解釋
⒈ ?猛烈的陽(yáng)光。
引唐 李白 《感時(shí)留別從兄徐王延年從弟延陵》詩(shī):“驕陽(yáng)何火赫,海水爍龍龜。”
《明史·王家屏傳》:“今驕陽(yáng)爍石,小民愁苦之聲殷天震地,而獨(dú)未徹九閽。”
茅盾 《秋收》三:“夜來(lái)露水是有的,稻比白天在驕陽(yáng)下稍稍顯得青健。”
國(guó)語(yǔ)辭典
驕陽(yáng)[ jiāo yáng ]
⒈ ?強(qiáng)烈逼人的陽(yáng)光。
引唐·李白〈感時(shí)留別從兄徐王延年從弟延陵〉詩(shī):「驕陽(yáng)何太赫,海水爍龍龜。」
唐·杜甫〈阻雨不得歸瀼西甘林〉詩(shī):「三伏適已過(guò),驕陽(yáng)化為霖。」
近炎陽(yáng)
相關(guān)成語(yǔ)
- shì yōu示優(yōu)
- qīn shàng chéng qīn親上成親
- shēng rì生日
- měi sè美色
- yī páo衣袍
- yǎng huà gǒng氧化汞
- gāng yào綱要
- shì yì釋義
- shēn tǐ身體
- zī shì姿勢(shì)
- shuō qǐ說(shuō)起
- chōu qǔ抽取
- dà fù pián pián大腹便便
- shè sòng涉訟
- sè dāng色當(dāng)
- yuán zhǔ原主
- hé bì合璧
- wǎn qī晚期
- sè zhuāng色莊
- yǐ yī jǐng bǎi以一警百
- shēng chā聲叉
- shèng chǎn盛產(chǎn)
- bái sè huā白色花
- wù jì悟寂