聾聵

詞語(yǔ)解釋
聾聵[ lóng kuì ]
⒈ ?耳聾或天生的聾子。喻愚昧無(wú)知。亦指愚昧無(wú)知的人。
引證解釋
⒈ ?耳聾或天生的聾子。
引《國(guó)語(yǔ)·晉語(yǔ)四》:“聾聵不可使聽(tīng)。”
韋昭 注:“耳不別五聲之和曰聾。生而聾曰聵。”
漢 揚(yáng)雄 《法言·問(wèn)明》:“吾不見(jiàn)震風(fēng)之能動(dòng)聾聵也。”
《南齊書(shū)·王融傳》:“聽(tīng)《韶》《雅》如聾聵,臨方丈若爰居。”
郭沫若 《未央》:“﹝他﹞常常為耳鳴重聽(tīng)所苦,如今將近十年,更覺(jué)得有將要成為聾聵的傾向了。”
⒉ ?喻愚昧無(wú)知。亦指愚昧無(wú)知的人。
引漢 焦贛 《易林·頤之鼎》:“牛馬聾聵,不知聲味;遠(yuǎn)賢賤仁,自合亂憒。”
三國(guó) 魏 阮籍 《詠懷》之四十:“世有此聾聵,茫茫將焉如。”
唐 韓愈 《朝歸》詩(shī):“坐食取其肥,無(wú)堪等聾聵。”
明 歸有光 《太極在先天范圍之內(nèi)》:“明言曉告,以振斯世之聾聵。”
太平天囯 洪仁玕 《軍次實(shí)錄》:“小官等佩讀之餘,知足以破斯世之迷途,啟斯人之聾聵。”
國(guó)語(yǔ)辭典
聾聵[ lóng kuì ]
⒈ ?聽(tīng)覺(jué)不靈敏。
引《國(guó)語(yǔ)·晉語(yǔ)四》:「聾聵不可使聽(tīng),童昏不可使謀。」
⒉ ?無(wú)知。
引唐·韓愈〈朝歸〉詩(shī):「坐食取其肥,無(wú)堪等聾聵。」
分字解釋
※ "聾聵"的意思解釋、聾聵是什么意思由萬(wàn)詞庫(kù)-專(zhuān)業(yè)的漢語(yǔ)詞典與文學(xué)資料庫(kù)漢語(yǔ)詞典查詞提供。
相關(guān)詞語(yǔ)
- bù chī bù lóng,bù chéng gū gōng不癡不聾,不成姑公
- zhèn ěr yù lóng震耳欲聾
- ěr lóng耳聾
- máng lóng盲聾
- shé bì ěr lóng舌敝耳聾
- lóng máng聾盲
- zhèn lóng fā kuì振聾發(fā)聵
- zhèn lóng fā kuì振聾發(fā)聵
- fán kuì煩聵
- hūn kuì昏聵
- lóng zǐ聾子
- bù yīn bù lóng,bù chéng gū gōng不喑不聾,不成姑公
- jiè tīng yú lóng借聽(tīng)于聾
- fā lóng zhèn kuì發(fā)聾振聵
- fā lóng zhèn kuì發(fā)聾振聵
- zhà yǎ yáng lóng詐啞佯聾
- zhuāng lóng zhuāng yǎ裝聾裝啞
- bù yǎ bù lóng不啞不聾
- ěr lóng yǎn xiā耳聾眼瞎
- yīn lóng喑聾
- zhà xiā zhuāng lóng詐瞎裝聾
- sān rì ěr lóng三日耳聾
- mó hūn jué kuì磨昏抉聵
- lóng mèi聾昧
- xiáng lóng詳聾
- lóng yǎ聾啞
- cōng lóng蔥聾
- zhuāng lóng mài shǎ裝聾賣(mài)傻
- fā gǔ zhèn lóng發(fā)瞽振聾
- zhuāng lóng zuò yǎ妝聾做啞
- lóng yīn聾喑
- lóng sú聾俗